Đôi dòng ... thầy ơi !
Sáng sớm, nhận được thông tin thầy đã khuất núi, không còn vương vấn bụi hồng trần lòng em nhói đau như xát muối, bỗng nhiên cảm thấy hụt hẫng như mất đi một người thân trong gia đình. Thầy ra đi sao mà nhanh quá !
Tiễn thầy đến nơi an nghĩ cuối cùng lòng em nặng trĩu, không dám nhìn vào di ảnh của thầy, cứ thế em sẽ rơi lệ mất ! Thầy ơi ! Hãy yên lòng nhắm mắt và ngủ yên để quên đi những đau khổ nhọc nhằn ở thế gian này.
Với thầy không chỉ là kiến thức Anh ngữ, mà còn bao hàm những điều giản dị của cuộc sống đời thường. Em sẽ không bao giờ quên những công ơn dạy dỗ của thầy, sẽ luôn kính trọng và mang nặng những công ơn giáo dục của thầy và nguyện sống có ích cho xã hội như lời thầy dặn.
Đã quá muộn màng để nói với thầy điều đó. Để được cùng thầy nhâm nhi một ly rượu nồng. Để rồi loáng choáng hỏi thầy một câu: Bố đã mệt chưa ? Ta về bố nhỉ !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét